Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 29

Edit + Beta: Vịt

(Bản gốc tiêu đề là到底是你日了我妈还是我日了你妈, từ 日 theo tiếng lóng nó nghĩa là fuck. Thôi tui để"chơi" cho nó lịch sự tý nhé =)))) thật sự thì cái tiêu đề khó hiểu vc =.=)

Lư Ninh sau khi trở lại bệnh viện rốt cục ở cửa bệnh viện mua được nước khoáng, thời gian là 4h chiều, kiểm tra thân thể của mẹ Ninh vẫn chưa kết thúc, cậu ở cửa phòng bệnh đợi một lát, bụng đói tới ùng ục kêu loạn.

Chung quanh đây có vẻ như có quán có thể ăn cơm, Lư Ninh vẫn nhớ rõ đường đi chỗ đó, thấy hoàn cảnh bẩn thỉu kém vệ sinh, tưởng tượng một chút đã không cách nào hạ miệng, thân thể mẹ Ninh còn không tốt, càng không thể lựa chọn chỗ như vậy.

Nhưng về nhà thì hơi có chút xa, tốt nhất ra ngoài tìm xem, có quán ăn sạch sẽ hay không, mua cho bà chút đồ ăn có dinh dưỡng. Mẹ Ninh hôm qua cơm tối ăn tạm, hôm nay không thể lại tạm bợ nữa.

Lư Ninh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, lật số của Thích Thiên Bách, mấy chữ "Ví tiền lớn Thích" trong danh bạ điện thoại làm cho Lư Ninh nhịn không được, khóe miệng một trận co rút — gần đây quá bận, ngay cả ghi chú này cũng không kịp đổi lại.

Lư Ninh vội vàng đổi ghi chú thành Thích Thiên Bách, cậu không dám đảm bảo Thích đại thiếu gia không sinh ra hứng thú với điện thoại của cậu nữa, lại phát sinh loại chuyện lần trước, bị người trong cuộc nhìn thấy, thật sự sẽ khá lúng túng.

Nói đến đây Lư Ninh cảm thấy khá kỳ quái, quan hệ giữa Ninh Kinh Hồng và Thích Thiên Bách thật sự là có thể dùng 4 chữ khó bề phân biệt để hình dung.

Từ góc độ của Thích Thiên Bách mà nhìn, anh rõ ràng không nhận ra Ninh Kinh Hồng, nhưng trong điện thoại của người sau lại lưu số của anh, mà còn dùng ghi chú tên họ ý tứ hài hước nồng đậm như vậy.

Cực kỳ khả nghi.

Lư Ninh từng nghiêm túc nghiên cứu qua nhật ký Ninh Kinh Hồng lưu lại, nhật ký là phơi bày mặt riêng tư nhất của một người, từ nhật ký dễ dàng nhất khám phá tính cách của họ. Nhật ký của Ninh Kinh Hồng giữa từng câu chữ đều toát ra ủ dột và suy sụp, có thể thấy được hắn cũng không phải một người hài hước, hơn nữa đánh giá của người xung quanh đối với Ninh Kinh Hồng và phản ứng khía cạnh, Lư Ninh rất khó tưởng tượng hắn sẽ đối với một người xa lạ ghi chú "Ví tiền".

Hắn ghi chú Trần Huy đều là kiểu xưng hô đúng quy đúng củ như "A Huy", dựa theo tính cách của Ninh Kinh Hồng, chỉ sẽ đối với rất quen thuộc, người quan hệ lại cực kỳ đặc biệt, mới sẽ làm như vậy đi.

Như vậy hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?

Phản ứng của mẹ Ninh làm cho người ta nghĩ sâu xa, bà ở trước mặt Ninh Kinh Hồng cố gắng che giấu hiểu rõ của mình đối với Thích Thiên Bách, rõ ràng, trong khái niệm của bà, hai người bọn họ còn không biết quan hệ lẫn nhau mới đúng, nhưng mà Ninh Kinh Hồng lại...... Hình như biết gì đó.

Lư Ninh đối với lần này có chút nhức đầu, hết thảy chuyện liên quan tới Thích Thiên Bách đều có thể tạo thành nguy hiểm......

Cậu cũng không phải đối với bản thân Thích đại thiếu gia có ý kiến, mà là đối với người có tiền có tâm cảnh giác theo bản năng. Thứ như tiền, làm cho người ta đồng thời cảm giác an toàn, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm, dù so nó vạn năng như vậy, nói thật cậu không muốn đọ sức với người có tiền.

Một khi nghĩ đến điểm này, tật xấu của Lư Ninh lại muốn phát tác, tin tức này giống như bom hẹn giờ, không sớm chút giải quyết xong, Lư Ninh luôn cảm thấy không yên lòng.

Cậu suy nghĩ một chút, bấm số của Thích Thiên Bách, đối diện nhận rất nhanh.

"Thích thiếu gia, là tôi, Ninh Kinh Hồng."

Thích Thiên Bách sau khi nhận điện thoại không nói gì, Lư Ninh chỉ nghe tiếng hít thở của anh có chút nặng nề, mà thở dốc cách nhau rất ngắn, giống như đang chạy bộ.

Lư Ninh nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Anh đang rèn luyện thân thể hả? Thở gấp lợi hại như thế."

Thích Thiên Bách dùng sức phun một hơi, ngồi vào trong xe việt dã: "Không có, tìm tôi có chuyện gì?"

— Anh chỉ là đơn thuần đang tức giận mà thôi.

Anh gần đây xui xẻo tới giống như bị thần xui bám vào người vậy, mấy lần trước coi như thôi, mò kim đáy biển, tìm không được người cũng bình thường, lần này Lâm Thụy Đông thật vất vả định vị được vị trí của Dư Ôn, vĩ độ, kinh độ, đều có rồi! Hắn tin chắc Dư Ôn ở chỗ này, Thích Thiên Bách vội vội vàng vàng chạy tới, trên đường thiếu chút nữa bởi vì quá sốt ruột vọt tới dưới núi, không nghĩ tới lại lại vồ hụt.

Thích Thiên Bách có loại dự cảm mãnh liệt, đây là lần đầu anh cách Dư Ôn gần nhất, nếu như bỏ lỡ, anh nói không chừng liền không có cơ hội gặp được người này nữa.

Dư Ôn có thể đi đâu chứ, hắn chả lẽ chui vào dưới nền đất rồi? Hay là lên trời? Thích Thiên Bách đem ảnh Dư Ôn đăng trên weibo nhìn mấy trăm lần, nhưng hắn chỉ chụp mỗi ngọn núi, góc phải dưới của bức hình mơ mơ hồ hồ có cái gì, nhưng chỉ có thể nhìn rõ đường viền, núi như vậy ở nơi này khắp nơi đều thế, anh tìm thế nào?

Anh lái xe việt dã ở nơi này lùng sục trong thôn rất nhiều vòng, cũng không thấy bất kỳ ai khả nghi, anh còn hỏi người trong thôn, hôm nay có người lạ vào thôn hay không.

Không có, hỏi mấy người đều là đáp án giống nhau.

Thích Thiên Bách sắp điên rồi, người này còn có thể biến mất vô căn cứ sao?

Lư Ninh hoàn toàn không biết tình hình của người điện thoại đối diện, cười nói: "Còn một tiếng là tới thời gian cơm tối, tôi muốn hỏi anh, có chỗ ăn cơm tối chưa?"

Cậu nói xong nhớ tới Thích Thiên Bách hôm nay là đi ra ngoài tìm người, lại bổ sung, "Đúng rồi, anh hiện tại vẫn ở khách sạn đi? Vậy xung quanh hình như cũng không có quán ăn."

Thích Thiên Bách hướng bốn phía nhìn một vòng, dãy núi vây quanh, chim không ỉa phân, đừng nói là quán ăn, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

"Không có, tôi không ở trong huyện."

"Hửm?"

Lư Ninh nghi ngờ chút, nhưng không có tiếp tục truy hỏi, cậu hiện tại quan hệ cùng Thích Thiên Bách còn chưa có gần như vậy, hỏi tiếp không chừng sẽ làm cho người ta không thoải mái.

"Hóa ra là như vậy, vậy anh mau về đi, tôi ở bệnh viện đấy, chỗ khác không có quán ăn. À, đúng rồi, anh tìm được người muốn tìm chưa?"

Nhắc tới chuyện này Thích Thiên Bách liền tức giận, thiếu chút nữa bẻ gãy điện thoại trong tay: "Trở về lại tán gẫu."

Lư Ninh còn muốn nói gì đó, đối diện lại "Ba" một tiếng cúp điện thoại, Lư Ninh chớp chớp mắt, tự nhủ: "Xem ra chưa tìm được, tâm tình kém như vậy......"

Thích Thiên Bách giày vò tới lợi hại như vậy, Lư Ninh đối với người anh muốn tìm cũng sinh ra tò mò, cậu cho rằng giới bạn bè của người có tiền đều ở thành phố lớn phát triển chứ, không nghĩ ở loại địa phương thâm sơn cùng cốc này cũng có bạn? Cậu ban đầu suy đoán Thích Thiên Bách đang đuổi theo tội phạm truy nã, bây giờ xem ra không giống, Thích Thiên Bách đối với người kia có loại chấp niệm, anh hình như chỉ muốn tự mình tìm được hắn.

Nếu không anh cũng không báo cảnh sát, cũng không dẫn theo bảo tiêu của anh.

Chả lẽ giống như miêu tả trong truyền thuyết, con trai của phú thương cự cổ (*) Thích Thiên Bách đây đã yêu một người không được gia đình bọn họ cho phép, hai người sau khi trải qua một phen ngược luyến tình thâm, người yêu của anh ta chủ động rút lui, chạy đến thâm sơn cùng cốc trốn?

((*) phú thương cự cổ: hiểu sơ sơ là phú thương rất giàu có)

Lư Ninh bừng tỉnh đại ngộ, chợt vỗ hai tay vào nhau — khả năng suy đoán này quá cao, Thích Thiên Bách là đồng tính luyến a! Nhà bọn họ có thể đồng ý mới là lạ.

Lư Ninh đối với anh sinh ra đồng tình mãnh liệt.

Chờ chút, không đúng, Thích Thiên Bách không phải ngay cả tên đối phương cũng không biết sao, vậy yêu thế nào.

"Cậu đứng đấy làm gì?"

Sau lưng đột nhiên có người mở miệng nói chuyện, cắt đứt não bổ của Lư Ninh, cậu quay người lại, Thích Thiên Bách đang đứng phía sau cậu, sắc mặt âm u.

Lư Ninh nghĩ thầm, thoạt nhìn dáng vẻ tâm tình không tốt, nhưng tâm tình của cậu tốt a, vừa hoàn thành một đơn lập tức sẽ có tiền.

Cậu cười đi tới: "Đang đợi anh á, Thích thiếu gia. Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi."

Thích Thiên Bách sau khi trải qua nhắc nhở của Lư Ninh, mới ý thức được trong bụng mình đã rỗng tuếch, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ở vị trí của Lư Ninh nhìn giống như anh đang thở dài — xem ra là tìm không được đối tượng ngược luyến tình thâm của mình.

Lư Ninh nhịn không được vỗ vỗ vai anh: "Tìm người mà, không nên gấp, từ từ làm. Trước đi ăn cơm đi."

Thích Thiên Bách sửng sốt một chút, ngay sau đó kịp phản ứng, cậu ta đây là đang an ủi mình? Anh liếc Lư Ninh một cái, thấy trên khuôn mặt đẹp tới yêu diễm của cậu mang theo nụ cười không thích hợp với cái tuổi này của cậu, nhất thời có chút hoảng hốt.

— Luôn cảm thấy...... Cậu ta không nên trưởng thành như vậy.

Thích Thiên Bách lái xe việt dã lại ở trong huyện của Lư Ninh lòng vòng thật lâu, rốt cuộc tìm được một cửa hàng hai người bọn họ đều vừa ý, lúc đó mặt trời đã một nửa xuống núi.

Thói quen ăn của hai người chênh lệch rất lớn, cùng bàn ăn cơm, có rất nhiều chướng ngại. Lư Ninh bị thói quen hồi còn sống ảnh hưởng, tuổi còn trẻ bắt đầu dưỡng sinh, không quá ăn cay, Thích Thiên Bách lại không cay không vui.

Vì thỏa mãn sở thích của hai người, bọn họ tự chọn, chọn một bàn. Quán cơm của thị trấn nhỏ đều thực dụng, đĩa lớn bát lớn, món ăn cũng chất đồng tới cơ hồ tràn ra, khá chắc chắn, Lư Ninh đã bắt đầu tính toán trở về đóng gói thế nào.

Thích Thiên Bách lại nhìn một chậu xương cục hầm miến ngửi mùi xem ra lung ta lung tung cau mày mãi — quán ăn thị trấn nhỏ bày đĩa không lịch sự như vậy, đương nhiên không có món ăn bày đĩa xinh đẹp ở nội thành làm người ta thèm ăn.

Lư Ninh mở đũa lớn gắp lên một miếng, trực tiếp giơ tay cầm lấy. Cậu nhìn Thích Thiên Bách, cười tới có chút thiếu đòn: "Anh đây là biểu tình gì? Chưa từng ăn món nhà nông hả?"

"Chưa từng ăn món nhà nông xấu như vậy."

Lúc anh ở bộ đội làm lính là thời điểm ăn tệ nhất cuộc đời này, bất quá món ăn trong đĩa cũng đều bày tới quy củ, không có bộ dáng này. Trên xương béo ngậy ngay cả gân thịt cũng không có, từ trong một đống miến cải trắng nấu nhừ thẳng tắp mà đâm ra, phía trên còn treo mấy cái rễ......

Thích Thiên Bách nhìn hồi lâu, chuyển tầm mắt qua hai móng vuốt và đôi môi của Lư Ninh đều ăn tới bóng mỡ, cảm thấy có chút khó tin — Lớn lên đẹp như vậy, ăn đồ ăn sao lại xấu như vậy.

"Ùng ục......"

Lư Ninh không ngừng động tác gặm xương, mặt tinh xảo trốn sau cục xương còn lớn hơn mặt, mỉm cười nhìn anh, "Đây là sở thích của anh sao, thích xem người khác ăn? Bất quá nhìn có thể, làm ơn yên lặng chút."

Thật sự quá đói rồi, Thích Thiên Bách cau mày, cầm đũa gắp một miếng lòng gà cay ném vào trong miệng, nhai mấy cái, phát hiện mùi vị thế nhưng ngoài ý muốn không tệ.

"Bị người 18 tuổi đã bắt đầu dưỡng sinh nói "Sống tới tinh tế", cảm thấy giống như đang châm chọc tôi."

Lư Ninh ngẩng đầu nhìn Thích Thiên Bách một cái, không quá xác định anh có phải nghe hiểu ý mình hay không. Thôi vậy, nghe không hiểu tốt nhất, vị đại thiếu gia này cực kỳ để ý bị người nói tính hướng.

"Tôi chỉ là không thích ăn cay mà thôi...... Ui anh nghe qua một loại thuyết pháp hay chưa, ngũ vị Trung Nguyên vốn không có vị cay, vị cay kỳ thực là " đau đớn", người thích ăn cay, thích đều là cảm giác đau."

Thích Thiên Bách không biết cậu đang nói hươu nói vượn cái gì, liếc cậu một cái không nói chuyện. Lư Ninh cười cười, ăn hồi lâu cuối cùng để cục xương trong tay xuống, cũng không phải ăn ngấy, mà là ăn nguội rồi, thức ăn nguội cậu sẽ không ăn.

Lư Ninh lấp đầy mình gần đủ, lúc này mới tỉnh bơ hỏi: "Thích thiếu gia, anh có thể nói cho tôi biết hay không, người anh muốn tìm rốt cục là ai? Nói không chừng tôi có thể giúp anh tìm."

Thích Thiên Bách dừng lại động tác đưa đồ vào trong miệng, nhìn chằm chằm Lư Ninh không nói chuyện, người sau khơi khơi chân mày: "Không sao đâu, anh không muốn nói thì không cần nói."

"Tại sao muốn biết?"

Lư Ninh nói tới rất tùy ý, giống như không quá đầu óc: "Tôi muốn lấy lòng chủ nợ chút a."

Thích Thiên Bách câu lên khóe môi, cười đến có chút dọa người — Quỷ nói láo này, bản lĩnh nói hươu nói vượn thật là không nhỏ, cậu ta còn không bằng nói mình đơn thuần muốn xem náo nhiệt.

"Nói với cậu chút cũng không sao...... Tôi muốn tìm một người đối với tôi mà nói rất quan trọng, không phải tội phạm truy nã như cậu nói."

Lư Ninh không tự chủ được khơi lông mày — Chả lẽ cậu đã đoán đúng?

"Là đàn ông?"

Thích Thiên Bách gật gật đầu: "Bọn tôi trước kia thường xuyên liên hệ, có một ngày hắn đột nhiên biến mất, hơn nữa biến mất một đoạn thời gian rất dài, gần đây mới có thể liên hệ, nhưng mà...... Có chút kỳ quái, tôi muốn xem đến tột cùng, hắn rốt cuộc đi đâu.

Lư Ninh khẽ nghiêng đầu — Nghe ra không giống mình suy đoán, nội dung vở kịch này có gì đó không đúng a.

"Kỳ quái ở đâu?"

"Chỉ là cảm giác của tôi kỳ quái, cụ thể cũng nói không ra chỗ nào."

Thanh âm thay đổi, quái dị nhất ngược lại ở chỗ này — Chỉ có thanh âm thay đổi, những cái khác nhưng vẫn là người mà mình quen thuộc.

Thích Thiên Bách nói tới đây liền dừng lại: "Nói với cậu nhiều hơn nữa cũng vô dụng, bản thân tôi đều không biết làm sao tìm được hắn, cậu làm sao giúp tôi."

Lư Ninh mỉm cười mà nhìn anh: "Nếu hắn thật sự từng xuất hiện ở huyện Duy, tôi có thể giúp anh để ý chút, tôi đối với xung quanh đây còn rất quen thuộc đấy."

Lư Ninh mắt cũng không chớp mà nói láo, cũng không phải cậu nhất định muốn biết người Thích Thiên Bách muốn tìm là ai, cậu đối với lần này cảm thấy hứng thú tới mức nhất định muốn gạt tới tay. Bất quá vị Thích thiếu gia này đối với người kia để ý như vậy, dù gì cũng coi như xương sườn mềm đi, đao đối phương đưa tới, cậu phải hảo hảo tiếp lấy — tương lai dùng hay không thì phải hai bên nói.

Thích Thiên Bách không tự chủ được cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, đồng thời nhìn chằm chằm Lư Ninh, anh chậm chạp vuốt ve vỏ điện thoại, dường như đang suy nghĩ độ tin cậy lời đối phương có bao nhiêu.

Hồi lâu, Thích Thiên Bách buông tay ra, gật đầu nói: "Vậy tôi trước cám ơn cậu, hắn không phải người nơi này, cậu nếu như nghe nói có người lạ ở huyện Duy và xóm xung quanh xuất hiện, liên hệ với tôi là được."

— Về phần vị trí địa lý của Dư Ôn, vẫn là không cần giao cho cậu là tốt hơn.

Thích Thiên Bách rốt cục đối với "Ninh Kinh Hồng" không yên lòng, anh cảm thấy người này rất thông minh, nhưng thông minh tới trình độ gian trá thì không đáng yêu nữa, đối với cậu ta đều phòng làm đầu.

Lư Ninh cười gật đầu, tầm mắt như có không cảm giác từ trên tay Thích Thiên Bách cầm điện thoại xoẹt qua: "Được, tôi lưu ý."

— Thằng cha này, tính cảnh giác ngược lại rất cao.

Bởi vì có nhạc đệm nhỏ này, không khí giữa hai người thế nhưng vi diệu mà trở nên hài hòa, giữa hai người bọn họ không có biện pháp giống như bạn bè bình thường tán gẫu một chút mấy lời đau khổ không liên quan, thế là lại hàm hồ mà có lệ đi qua.

"Mẹ cậu ăn tối chưa?"

Lư Ninh lắc lắc đầu: "Vẫn chưa, chúng ta sau khi ăn cơm xong, đóng gói cho bà ấy một phần, hôm qua đã không hảo hảo ăn cơm...... Bất quá cũng không biết có phải cần ăn nhẹ chút không, đợi lát nữa lại mua phần mì đi."

"Cậu tự mình làm chủ."

Sau khi anh nói xong Lư Ninh đột nhiên ngẩn người, nhịn không được phì cười ra — hai người bọn họ đối thoại như vậy thật đúng là kỳ quái, rõ ràng không phải là quan hệ thoải mái vui vẻ như vậy.

Thích Thiên Bách nghi ngờ nhìn về phía cậu: "Cậu cười cái gì?"

Lư Ninh nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Không sao."

Lúc bọn họ về bệnh viện, mẹ Ninh đã kiểm tra xong thân thể, Lư Ninh đẩy cửa, chỉ thấy bà một mình tựa trước giường ngẩn người, trên mặt thế nhưng mang theo biểu tình buồn bã thê lương, Lư Ninh bị dọa nhảy một cái, bước nhanh tới: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

"Tước nhi......"

Mẹ Ninh ngây ngẩn chút, lúc này mới lấy lại tinh thần, bà đưa ta dùng sức túm lấy tay Lư Ninh, để cho cậu ngồi bên giường mình: "Mẹ không sao, bác sĩ đều kiểm tra rồi, cũng nói không sao."

Lư Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, vừa vào cửa nhìn thấy biểu tình kia của mẹ, làm con sợ muốn chết."

Mẹ Ninh có chút xấu hổi cười cười: "Mẹ cho rằng con lại không nói một tiếng với mẹ về Hạng thành......"

Lư Ninh bất đắc dĩ nói: "Con đi mua cơm tối, cũng không biết bác sĩ yêu cầu ăn kiêng hay không, liền các loại đều mua một ít. Đói rồi đi?"

— Ninh Kinh Hồng này còn thật sự đủ tùy hứng, không nói một lời đã muốn chạy thẳng bỏ mặc, cũng khó trách mẹ Ninh lo lắng đề phòng như vậy, đứa con trai này không phải người có thể làm cho người ta cảm giác an toàn.

Thích Thiên Bách ôm cánh tay tựa vào cửa phòng bệnh, sau khi nhìn một lát, anh bắt đầu suy nghĩ vấn đề đêm nay ngủ ở đâu: "Cậu tối nay bồi giường chứ?"

Mẹ Ninh lúc này mới phát hiện trong phòng bệnh còn có một người sống khác, bà không đợi Lư Ninh nói chuyện, liền cự tuyệt nói: "Không cần không cần, các con về được rồi, mẹ còn chưa làm phẫu thuật, tự mình ở đây cũng có thể."

Lư Ninh quay đầu lại nhìn Thích Thiên Bách một cái, có chút có lỗi nói với mẹ Ninh: "Vậy mẹ có việc nhớ gọi điện thoại nhớ gọi điện thoại cho con."

Mẹ Ninh gật gật đầu, Thích Thiên Bách ở đây nhìn hồi lâu tiết mục mẹ con tình thâm bọn họ hồi lâu, xoay người đi ra ngoài, Lư Ninh đang muốn đứng dậy, lại bị mẹ Ninh kéo lại, cậu nghi ngờ hỏi: "Mẹ, sao thế? Còn có việc sao?"

Mẹ Ninh do dự hồi lâu, ở bên tai Lư Ninh nhẹ nói: "Tước nhi, con không phải luôn hỏi mẹ, cha con là ai sao......"

......! Ôi đệt! Nhanh như vậy đã tới vấn đề trọng điểm?!

"Mẹ thấy con cũng lớn rồi, có một số việc cũng nên nói cho con biết."

Lư Ninh có chút khẩn trương mà ngừng thở, chỉ nghe mẹ Ninh nói: "Cha con kỳ thực, họ Thích......"

Mặc dù ở trong dự liệu...... À, thật sự quá tốt, cậu hiện tại có một người cha có tiền, nhưng chả lẽ sau này phải làm anh em với vị đại thiếu gia Thích Thiên Bách?

Bà nói tiếp: "Chính là người ngoài cửa."

".................................... Cái gì?!"

__________________

Ôi đmmm câu chuyện đã đi theo chiều hướng tui đíu thể nào đoán trước được =.= Edit tới đây tui đíu muốn quan tâm chúng nó yêu nhau như nào nữa, tui chỉ quan tâm mấy bí mật trong bộ này rốt cục là như nào thôi -.- Thật sự mà Thích ca là ba ba thật thì t sẽ droppppppp. Cơ mà tui đã đọc lướt qua một đoạn thì dường như đôi chẻ quan hệ không máu chó đâu =.=" với lại Thích ca cũng sắp tìm ra em rồi. Ôi mẹ Ninh khẩu vị thật là......

Giờ thì tui đã hiểu cái tiêu đề. Không biết là "Ninh Kinh Hồng" chơi mẹ anh Bách hay anh Bách chơi mẹ "Ninh Kinh Hồng" nữa =))))))
Bình Luận (0)
Comment