Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 59


Bạch Tuệ San khụy xuống thất thần một lúc, sự thật trước mặt như giáng cho cô ta một đòn chí mạng, công việc nhàn hạ lương cao này có biết bao người mơ ước mà không được, còn cô ta có mà không biết giữ, chỉ vì những phút nông nổi đã dồn bản thân vào bước đường cùng.

Nghĩ tới thì oán hận mà Bạch Tuệ San dành cho Trịnh Vỹ Tuấn ngày một chất đầy như núi.

“Cám ơn, tổng giám đốc.”
Bạch Tuệ San bất ngờ mở miệng, chất giọng nặng nề mang theo sự thất vọng đến cùng cực.

Thấy cô ta như thế Lâm Di bất ngờ nổi lên lòng thương hại, cô níu tay Ngôn Thần Ngạo: “Anh trả lương cho cô ta đầy đủ nhé, nếu không tập đoàn JIP sẽ bị mang tiếng là bóc lột sức lao động đấy.”
Ngôn Thần Ngạo nhìn Lâm Di, ánh mắt cưng chiều: “Anh không nghèo tới mức thèm thuồng mấy đồng lương đó của cô ta đâu.”
Lâm Di khoác tay Ngôn Thần Ngạo, đầu tựa vào vai mỉm cười mãn nguyện.

Ngôn Thần Ngạo quay đầu nhìn Bạch Tuệ San đang chật vật dưới sàn, giọng nói không thể tuyệt tình hơn:
“Cô thôi việc từ hôm nay luôn đi.

Về công ty tìm Bạch Linh để giải quyết lương bổng.”
Một lời nói ra rất dứt khoát, Bạch Tuệ San nghe chất giọng lạnh lùng của Ngôn Thần Ngạo là biết mình dù có dập đầu van xin cũng chẳng có ích gì.

Khi cô ta ngước mắt lên đã thấy Lâm Di vai tựa má kề khoác tay Ngôn Thần Ngạo rời khỏi quán cà phê, lòng đố kị ganh ghét cuồn cuộn như cơn sóng thần đang chảy trong con người của Bạch Tuệ San, cô ta lườm Lâm Di bằng ánh mắt sắc như dao, miệng cô ta mấp máy vài từ “Tao không có được thì mày cũng đừng hòng có.”
Bạch Tuệ San lầm lũi trở về công ty thu dọn đồ đạc trong sự cười chê và phỉ nhổ của mọi người, tin tức truyền tới nhanh đến nỗi khiến cô ta trở tay không kịp, vừa bước vào đã bị nói mấy câu hết sức khó nghe:
“Không những làm tiểu tam mà còn trơ trẽn ăn cắp tài liệu của công ty bán cho đối thủ, chắc lâu nay cũng dòm ngó thèm thuồng tổng giám đốc dữ lắm, bị Lâm Di phỏng tay trên nên cay cú chứ gì.” Trong số đám nhân viên nhiều chuyện có một cô vênh mặt hách dịch, thái độ xấc xược không kiêng nể gì nói thẳng ngay mặt của Bạch Tuệ San.

Tuệ San đang đi bỗng dừng lại, nhanh như chớp túm tóc con ả đó vung tay tát cho nó vài cái xã giận, cái nào cái này như trời giáng làm mặt cô ả đỏ lên.

Cô ả nghiến răng ôm mặt ấm ức, Bạch Tuệ San khoanh tay trước ngực hung hăng nói lớn:

“Bản mặt của mày chắc ăn ở cũng chẳng ra gì mới không ai thèm bênh vực.

Mày nhìn xem có ai bênh vực mày không.” Bạch Tuệ San chỉ thẳng mặt đám đông nhiều chuyện rồi lại nhìn cô ả đang đứng ôm mặt phía trước mình cười hả hê.

Cô ả đó nhìn những người xung quanh không có ý đứng ra giúp đỡ mình, cô ta cay cú định đánh trả thì đã bị Bạch Tuệ San nhanh chân đạp cho một cái chới với ngã bẹp xuống sàn.

Cô ả tức lên giãy nảy “Mày dám…”
Bạch Tuệ San tức điên lên quát lớn: “Bản mặt búng ra sữa của mày chắc đang đợi thời cơ Lâm Di thất thế, rồi nhân cơ hội lột đồ nhảy vào.

Con Lâm Di nó đang công khai làm tiểu tam đó cái lũ chúng mày đứng ra đòi lại công bằng cho Trần Linh Linh đi, chứ đừng đứng dậy khua môi múa mép ăn hiếp người khác.”
Gương mặt của Bạch Tuệ San vì tức giận mà đỏ bừng bừng, thái độ của cô ta hung dữ làm ai nấy đều dè chừng lảng sang chỗ khác.

Còn cô ả đó vì lỡ chọc gậy bánh xe mà xe không dừng mà bản thân bị tơi tả, cô ả hoảng hốt đứng dậy bỏ đi.

Ở đây ai mà không biết mối quan hệ của Lâm Di và tổng giám đốc là tối kị cơ chứ, họ dù có bất mãn đến mấy cũng không dám bàn tán.

Bạch Tuệ San gặp Bạch Linh và được hướng dẫn để lãnh nốt tiền lương tháng này.

Trước đây Bạch Tuệ San được đồng nghiệp nam yêu mến bao nhiêu thì hôm nay họ nhìn cô với ánh mắt dè bỉu, khinh thường bấy nhiêu, họ áp sát lại gần Tuệ San phả vào mặt cô ta những ngôn từ rẻ mạt “bao nhiêu tiền một đêm” hay là “sex tour không anh bao”
Bạch Tuệ San bỏ ngoài tai những lời công kích đó, lững thững bước đi ra cổng công ty.

Vừa đi cô ta vừa nghĩ về những chuyện đã qua, nếu không gặp Trịnh Vỹ Tuấn chắc Bạch Tuệ San sẽ không lâm vào tình cảnh thê thảm như bây giờ.

Mấy năm trước, lúc chưa gặp Trịnh Vỹ Tuấn, Tuệ San vẫn còn là một cô sinh viên năm nhất để có tiền trang trải cuộc sống, cô ta còn không ngại làm tiểu tam cùng lúc hẹn hò với nhiều người.


Một lần tình cờ gặp Trịnh Vỹ Tuấn, hắn chủ động bắt chuyện làm quen, qua vài lần tiếp xúc Tuệ San đồng ý làm tình nhân trong bóng tối của hắn, công việc của cô là làm ấm giường mỗi khi hắn muốn, thật không ngờ hắn đã lén lút quay lại những cuộc làm tình của cả hai rồi rao bán trên mấy trang web đen, sự việc tình cờ bị Tuệ San phát hiện hắn không những thấy có lỗi mà còn đe dọa cô rằng sẽ lấy những video sex đó gửi đến trường đại học làm cho cô thân bại danh liệt mất mặt toàn trường, vì danh dự Bạch Tuệ San không còn cách nào khác là phục tùng hắn, trong thời gian đi học hắn là người đóng học phí mua nhà cửa cho cô ở, bảo cô bắt chước từ điệu dáng đến cách ăn mặc đi đứng của Trần Linh Linh, lúc đó Bạch Tuệ San ngỡ ngàng khi biết Trịnh Vỹ Tuấn tiếp cận mình chỉ vì cô ta giống Trần Linh Linh mà thôi.

Hắn xem Tuệ San chẳng khác gì phương án thay thế, một kẻ dự bị nếu chẳng may Trần Linh Linh qua đời.

Suốt bao năm qua số tiền mà Tuệ San dành dụm được cũng chẳng có bao nhiêu, dù Trịnh Vỹ Tuấn thường xuyên cho tiền nhưng so với mức độ tiêu xài của bản thân thì số tiền đó cũng chẳng thấm vào đâu.
Mất đi công việc kiếm ra tiền Bạch Tuệ San buộc phải đi tìm Trịnh Vỹ Tuấn nhờ giúp đỡ.

Bạch Tuệ San thấp thỏm ấn chuông cửa nhà hắn.

Hắn mở cửa liền tát cho cô một cái, hắn quát:
“Tôi đã bảo với cô hạn chế gặp nhau rồi cơ mà.”
Bạch Tuệ San ôm má, cắn chặt răng, nuốt uất ức vào trong, cố gắng giấu đi cảm xúc thật của mình.

Cô cất giọng chậm rãi:
“Tôi bị Ngôn Thần Ngạo phát hiện rồi, bị đuổi rồi.

Anh tìm cho tôi một công việc khác đi, nếu ăn không ngồi rồi mãi thế này tôi sợ đến đất cũng không có mà ăn.”
“Tôi đoán biết cô sẽ thất bại mà, một lần qua mặt Ngôn Thần Ngạo thì không bao giờ có lần sau.”
Trịnh Vỹ Tuấn cười man rợ, ánh mắt dâm dục nhìn Bạch Tuệ San không sót một chi tiết nào.

“Một lần quay tôi trả cho cô 10 triệu.

Quay thế nào và diễn ra sao do tôi quyết định.”

Bạch Tuệ San cười chua chát, chất giọng có chút mỉa mai:
“Mình đồng da sắt còn không chịu nổi sự bạo hành của anh.

Bình thường thì tôi đồng ý còn chơi trò bạo dâm thì tôi thà cạp đất mà ăn.”
“Tôi sẽ chiều theo ý cô.”
Trước khi đến đây Bạch Tuệ San đã lén lút giấu máy ghi âm, thuốc ngủ liều mạnh vào trong giỏ xách, quyết cùng Trịnh Vỹ Tuấn sống chết một phen.

Ngày hôm đó Bạch Tuệ San kiếm cho mình 10 triệu.

Cô ta cứ cách vài bữa là đến một lần.

Trịnh Vỹ Tuấn căn dặn rằng nếu có kẻ nào khả nghi thì đừng tới, nhưng cô ta mặc kệ, tranh thủ kiếm tiền dư dả sẽ tránh xa Trịnh Vỹ Tuấn ra.

Thám tử làm việc cho Ngôn Thần Ngạo nữ có nam cũng có, họ ăn mặc rất giống người thường, căn bản Bạch Tuệ San sẽ không biết được có người theo dõi mình.

Họ thấy Bạch Tuệ San có nhiều dấu hiệu khả nghi nên gọi điện báo lại cho Ngôn Thần Ngạo:
“Tổng giám đốc.

Chúng tôi phát hiện Bạch Tuệ San thường hay lui tới khu nhà giàu ở trung tâm quận Thanh Hoa, nhưng không dám tiếp cận cô ta.”
Nhắc đến quận Thanh Hoa là anh nghĩ ngay đến Trịnh Vỹ Tuấn, anh trả lời:
“Âm thầm theo dõi cô ta, không được bứt dây động dừng.

Hành tung của Trịnh Vỹ Tuấn có gì khác thường không?”
“Không thấy gì khác thường cả? Hắn ta ngoài việc tới lui một nhà hàng và khách sạn mà mình làm chủ thì chỉ ở nhà không đi đâu cả.”
Ngôn Thần Ngạo cau mày, gương mặt đang điềm đạm bỗng chùng xuống trông rất nghiêm trọng.

Anh nói:
“Tiếp tục theo dõi hắn 24/24 cho tôi.”

“Vâng! Thưa tổng giám đốc.”
Bên trong ngôi nhà sang trọng bề thế, Trịnh Vỹ Tuấn khóa chặt cửa, hắn ngồi trên sofa xem lại cảnh ân ái của mình và Trần Linh Linh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm hắn giật mình.

Là Bác sĩ Max ở Mỹ gọi đến.

Mất hắn mở to kinh ngạc, nội tâm thấp thỏm nghĩ ngay đến chuyện liên quan đến Linh Linh.

“Cô Linh Linh tỉnh lại rồi, nhưng cô ấy có biểu hiện mất trí lúc nhớ lúc không.”
Bác sĩ Max vừa dứt câu là mắt hắn sáng rỡ:
“Tỉnh lại là tốt rồi, còn việc khác đợi tôi sang đó rồi tính sau.”
Trịnh Vỹ Tuấn mừng vui khôn xiết, cuối cùng ông trời cũng nghe được lời hắn thỉnh cầu.

Trịnh Vỹ Tuấn lập tức đặt mua vé máy bay đi Pháp sau đó sẽ tìm cách bay sang Mỹ.

Hắn không muốn Ngôn Thần Ngạo nghi ngờ bất cứ điều gì, nhất là chuyện liên quan đến Linh Linh.

Bữa tối hôm đó bác sĩ Max lén lút gọi cho Ngôn Thần Ngạo một cuộc điện thoại.

Một ngày sau, hắn khóa chặt nhà cửa lại, rồi kéo vali ra sân bay.

Khách sạn nhà hàng hắn bỏ lại cho Hắc Báo quản lý.

Ngôi nhà cũng do Hắc Báo cùng đàn em thay phiên canh gác.



Bình Luận (0)
Comment