1 2 3 Xuyên Không Rồi

Chương 8

CHƯƠNG 8: DỤC ĐỘC

Chạy băng băng suốt dọc đường, Tần Thanh La dùng hết tất cả sức lực, tiếng gió gào thét bên tai, cô cũng không dám mảy may liếc nhìn, chỉ có thể chạy liên tục, chạy không ngừng nghỉ!

Cô không biết mình chạy bao lâu, chỉ biết lúc dừng lại toàn thân rã rời, cũng không còn chút sức lực nào nữa.

Nơi cô dừng lại là một cây cầu gãy, cô đứng ở đầu cầu, dừng chân sít sao nơi mép cầu, chỉ cần bước lên phía trước một bước nữa thôi thì sẽ rơi xuống sông lớn.

Nước sông chảy xiết không ngừng, không tốn chút sức nào cũng có thể nghe thấy tiếng đập rào rào do dòng nước va chạm với tảng đá lớn dưới đáy sông phát ra.

“Hết đường rồi.” Tần Thanh La thở dài một hơi, ánh mắt chợt ảm đạm, lại quay đầu, đã thấy hai tên sát thủ từ nơi xa chạy đến.

Trước là cầu gãy, sau là truy binh, đây dường như đã là ngõ cụt.

Nhưng mà, Tần Thanh La đã sống hai đời chưa từng có ý định dễ dàng buông tha như vậy, nếu như kết quả xấu nhất là chết, vậy dường như cũng không có gì đáng sợ.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Tần Thanh La đột nhiên nở một nụ cười cố chấp, cô ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu xuống đôi gò má tựa như ngọc sáng của cô, phác họa ra khung cảnh hoàng hôn mờ ảo.

Áo lụa không có đai lưng bị gió sông thổi tung bay, giống như tinh linh đang nhảy múa, mỗi một điệu múa đều mang theo loại cảm giác thê lương đẹp đẽ lại đầy dứt khoát.

“Nếu như nhảy xuống không chết, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ quay về tìm các ngươi báo thù!”

Tần Thanh La quay đầu nói về phía hai tên sát thủ đang xông đến, chỉ là, tầm mắt cô lại lướt qua bọn họ nhìn về nơi xa, cô sẽ không quên phu nhân tướng quân Trần Thị, kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những điều này.

Từ trên cầu gãy nhảy xuống, thời gian rơi tự do cùng lắm cũng chỉ một hai giây, vì vậy, cô không có thời gian sợ hãi, không có thời gian suy nghĩ kết quả có thể xảy ra, cô chỉ cảm thấy, trong nháy mắt đó toàn bộ thế giới đều trở nên trống rỗng.

“Đừng nhảy!”

Tiếng gào từ trên cầu gãy truyền xuống, chỉ tiếc là, Tần Thanh La lại không nghe thấy.

“Chủ nhân, chúng ta đã đến chậm một bước!” Tấn Song đi theo sau lưng ông lão, dẫn hơn mười người nam nhân cường tráng đuổi đến cầu gãy.

Sắc mặt ông lão đã âm trầm cực độ, nắm đấm siết chặt, chỉ thấy đã trở nên trắng bệch nhưng lại không tự biết.

“Chủ nhân…” Tấn Song cũng không ngờ, một người chỉ gặp một lần lại ảnh hưởng nhiều đến chủ nhân như vậy, nhất thời cảm thấy không quen.

Ông lão hoàn hồn lại, cổ họng nghẹn lại một lát, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: “Bầm thây ngàn mảnh!”

“Vâng!” Tấn Song biết, chủ nhân là đang nói kết cục của hai tên sát thủ.

Nước sông vẫn chảy xiết không ngừng, không còn dấu vết cho thấy có người rơi xuống, chỉ là, dường như gió trên mặt sông càng lạnh hơn lúc trước, ớn lạnh như vậy, khiến tất cả mọi người đứng trên cây cầu gãy đều không nhịn được mà rùng mình.

“Chủ nhân, nơi này gió lớn, hay là chúng ta về đi. Sức khỏe ngài mới khôi phục, bôn ba liên tục nhiều giờ đã không nên rồi, lỡ như để lại mầm bệnh gì…”

“Được rồi, về đi.” Tấn Song còn chưa nói hết lời đã bị ông lão cắt ngang, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, trên mặt ông ta lại khôi phục bình tĩnh không một gợn sóng, thật giống như người đứng trên đầu cầu gãy đau khổ thương xót lúc nãy chỉ là ảo giác.

Nắng ấm mùa đông, lại càng khiến cho con người ta quý trọng, có thể nói đây là thời tiết đẹp hiếm có cuối cùng trước khi bị trận mưa lớn buổi tối cùng ngày gột sạch.

Một chiếc thuyền hoa lộng lẫy sang trọng dạo bước ngược chiều trên hồ Cổ Nguyệt, hồ Cổ Nguyệt này là danh lam thắng cảnh nổi tiếng mười dặm quanh đây, từ xưa đến nay không biết nơi này đã lưu truyền ra bao nhiêu câu thơ tươi đẹp nổi tiếng.

Mưa lớn tối nay cũng không ảnh hưởng đến ca múa thanh bình bên trên thuyền hoa.

Ba vũ cơ yêu kiều nhảy múa theo tiếng đàn sáo, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm đều cố hết sức đạt đến trình độ cao nhất, bởi vì các nàng không thể chọc vào khách mời trên thuyền hoa này.

người nam nhân ngồi ở vị trí chính giữa, trên người khoác áo lông chồn, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn mấy vũ cơ chỉ mặc lụa mỏng, nâng chén uống một ngụm rượu, hắn mới lười biếng xua tay: “Đi cả đi, son phấn dung tục.”

Mấy vũ cơ sợ hãi, lập tức dừng nhảy múa, khom người rời khỏi, chỉ sợ sẽ khiến cho vị khách quý này không vui.

“Vương gia, tối nay lại đến thời gian độc phát của người. Dù chỉ là son phấn dung tục, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giải Dục độc.” Sau khi đám người rời khỏi hết, Kim Vệ đứng ở bên cạnh người nam nhân mới bất chấp lên tiếng.

Phó Lãnh Quyết im lặng một lát, ánh mắt lạnh lẽo: “Không cần ngươi nhắc nhở bổn vương!”

“Thuộc hạ không dám, chỉ là…” Kim Vệ còn muốn nói gì điều, lại thấy Phó Lãnh Quyết đứng dậy đi ra ngoài: “Vương gia, bên ngoài còn đang mưa, người muốn đi nơi nào?”

“Sao vậy, cũng đến lượt ngươi quản lý hành tung của bổn vương rồi sao?” Bước chân của Phó Lãnh Quyết dừng lại, không quay đầu, khí thế quanh người lại đủ khiến cho Kim Vệ hoảng sợ dừng bước.

Kim Vệ nửa quỳ dưới mặt đất, ngẩng đầu liền thấy Phó Lãnh Quyết đi đến mạn thuyền, hạt mưa đầy trời phảng phất như ngưng lại trên người hắn, quả thật áo khoác ngoài không mảy may dính phải chút nước mưa nào.

Ai có thể ngờ được, sự tồn tại tựa như thần của nước Nam Yên, có được võ công tuyệt thế cao cường, vậy mà cũng sẽ bị chất độc vây khốn.

“Kim Vệ , còn máu Kỳ Lân không?” Phó Lãnh Quyết nhìn thấy nét mặt đau buồn của Kim Vệ, hắn nhướng mày, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Kim Vệ .

Kim Vệ hoàn hồn, thu lại vẻ mặt đau buồn, đổi thành vẻ chết lặng: “Vương gia, máu Kỳ Lân cũng là kịch độc, mặc dù có thể tạm thời ngăn chặn độc trong người Vương gia, nhưng cũng sẽ khiến nội lực của Vương gia bất ổn. Bây giờ thích khách liên tục đến hết lượt này đến lượt khác, lúc này nội lực của người bất ổn, mạo hiểm quá lớn. Hơn nữa, máu Kỳ Lân càng tích tụ trong cơ thể nhiều, tốc độ độc phát của người lại càng nhanh…”

“Kim Vệ!” Giọng Phó Lãnh Quyết lạnh thêm mấy phần: “Gần đây ngươi tùy tiện quá mức rồi!”

“Thuộc hạ biết sai!” Kim Vệ không dám nhiều lời nữa, móc một bình sứ nhỏ trong ngực ra, dường như phải dùng can đảm cực lớn, hắn ta đưa bình sứ đến trước mặt Phó Lãnh Quyết .

Ánh mắt âm trầm của Phó Lãnh Quyết khẽ chớp, giơ tay nhận lấy bình sứ, bước chân rơi xuống mép thuyền, ngay sau đó người đã lơ lửng trên mặt hồ, chớp nhoáng lên xuống mấy lần, bóng dáng của hắn đã biến mất khỏi tầm mắt Kim Vệ .

“Vương gia…” Kim Vệ đứng trên thuyền trơ mắt nhìn Phó Lãnh Quyết rời đi, hắn ta không có võ công tuyệt thế, vì thế nước mưa rơi xuống thấm trên người hắn ta, chỉ một lát sau đã khiến toàn thân hắn ta ướt đẫm, hắn ta lại không hề hay biết, chỉ ngỡ ngàng nhìn phương hướng Phó Lãnh Quyết biến mất.

Hắn ta biết, uống máu Kỳ Lân, khí huyết trong cơ thể tán loạn, kinh mạch chảy ngược, loại cảm giác toàn thân không chỗ nào không đau nhức ngứa ngáy đó, không phải người bình thường có thể chịu nổi.

Hắn ta đã từng một lần trông thấy chủ nhân uống máu Kỳ Lân, lần đó, chính là thời điểm hai nước giao chiến, Phó Lãnh Quyết không có nơi nào tránh đi, vì vậy chỉ có thể để độc phát trước mặt hắn ta, hắn ta vĩnh viễn không quên được cảnh tượng lúc đó.

Chiến thần ở trên chiến trường khiến kẻ địch nghe tin sợ mất mật, Võ Tuyên Vương chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến nước nhỏ xung quanh thấp thỏm không yên, người nam nhân nghiêm nghị lạnh lùng chưa bao giờ lùi bước trong bất kỳ tình huống nào, vậy mà bởi vì đau nhức kịch liệt do máu độc Kỳ Lân tạo nên mà thống khổ kêu r3n.

Vì vậy, hắn ta có thể tưởng tượng đó là loại đau đớn đến cỡ nào.

Kim Vệ muốn theo sau bảo vệ an toàn cho Phó Lãnh Quyết , nhưng Kim Vệ cũng hiểu rõ, người nam nhân như vậy, cho dù chết, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mặt thảm hại nhất của hắn.

Vì thế, Kim Vệ chỉ có thể chờ đợi, hắn ta đứng ở đầu thuyền, cũng không tiến vào khoang thuyền tránh mưa, hắn ta muốn cứ đứng đây, chờ đến khi trông thấy Vương gia nhà hắn ta an toàn trở về mới thôi.

Mưa càng lúc càng lớn, giọt mưa nện xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng bập bềnh rối loạn vô cùng, ai cũng không thể biết, mưa này sẽ còn kéo dài bao lâu.

Bình Luận (0)
Comment