1 2 3 Xuyên Không Rồi

Chương 20

CHƯƠNG 20: NHỊ CẨU

Thằng bé tuyệt đối không biểu hiện ra vẻ khủng hoảng trước hoàn cảnh lạ lẫm. Có lẽ vì cuộc sống đã đủ bi thảm, đã không còn gì có thể dọa được nó nữa.

Chẳng biết tại sao, ngực Tần Thanh La nghẹn lại. Mặc dù cả người đứa trẻ đầy cáu bẩn nhưng cô vẫn nhẹ nhàng giơ tay ra, sau đó dịu dàng ôm nó vào trong lòng.

Trong nháy mắt này, ánh mắt lạnh lùng của thằng bé thoáng lộ vẻ kinh ngạc.

“Đệ đệ, ta có thể tìm được đệ rồi.” Tần Thanh La ôm lấy đầu nó, dùng tay xoa đầu nó rồi lại nhẹ nhàng vỗ lưng nó: “Không quan tâm trước đây phải chịu bao nhiêu cực khổ, nhưng không sao, sau này tỷ tỷ sẽ chăm sóc cho đệ.”

Thằng bé mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô mà không hề chớp mắt, dường như muốn nhìn ra được âm mưu nào đó từ trên mặt cô. Sau đó, nó đẩy một cái như muốn đẩy cô ra.

“Đừng sợ, ta sẽ không làm hại đệ.” Tần Thanh La nhẹ nhàng nắm tay nó, sau đó dắt nó đi vào trong trạm dịch: “Chúng ta đi tắm trước, sau đó sẽ cho đệ mặc quần áo mới.”

Trên gương mặt thằng bé vẫn đầy cảnh giác. Tần Thanh La có thể thấy rõ vẻ xem thường không cần nghi ngờ trên mặt nó. Nó thậm chí không hề che giấu sự lạnh lùng của mình đối với cô.

Trên đời này không có bữa cơm nào không phải trả tiền. Nó không tin sẽ có một người xa lạ đối xử tốt với mình mà không có mục đích.

Thằng bé vùng thoát khỏi tay của cô, nhìn chằm chằm vào cô.

“Ôi…” Tần Thanh La thở dài, lại cố chấp nắm lấy tay nó, chỉ là lần này dùng sức hơn một chút.

Lần này, thằng bé không tránh nữa. Nhưng Tần Thanh La biết, nó không tránh cũng không phải là nó tiếp nhận ý tốt của cô. Chẳng qua nó xác nhận rõ tình cảnh trước mắt. Ở đây, nó không muốn lại chọc giận bất kỳ kẻ nào để đổi lấy một trận đòn ác, cho nên nó mới phải cẩn thận từng li từng tí mà thôi.

Gian phòng sắp xếp cho Tần Thanh La nằm ở trong góc hậu viện của trạm dịch. Gian phòng không lớn, bên trong có hai cái giường sạch sẽ. Giữa hai chiếc giường là một cái bàn tròn, bên cạnh bàn đặt một thùng nước tắm. Trong thùng nước tắm đã đổ đầy nước nóng, hơi nước bốc lên mù mịt, ấm áp lại tùy ý.Ttrong ngày đông này chỉ cần vừa liếc nhìn cảnh này đều sẽ cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Thằng bé đứng ở cửa, có chút rụt rè, nhút nhát không dám bước vào trong, lại bị gió lạnh mùa đông thổi qua, không khỏi rùng mình một cái. Trên người nó chỉ mặc một chiếc áo vải với đầy mảnh vá.

Tần Thanh La cố gắng hết sức mới nhịn được cười, kéo nó vào phòng, sau đó đóng cửa lại, chặn những cơn gió lạnh ngoài phòng thổi vào: “Tới đây, ta tắm cho đệ.”

Thằng bé khiếp sợ đến mức lui lại một bước, dựa lưng vào trên khung cửa. Nó cúi đầu, bất giác chọc chọc vào tay. Trên tay đầy bùn khô, mới chọc một cái đã làm bụi bặm rơi xuống. Ánh mắt nó càng tối hơn, đầu càng cúi thấp hơn.

“Không sao, sẽ lập tức rửa sạch thôi.” Tần Thanh La giả vờ không phát hiện cảnh xấu hổ này, đẩy nó đến bên thùng và giơ tay muốn cởi qu@n áo của nó ra.

“Không…” Thằng bé phát ra một tiếng kêu khàn khan và nắm chặt lấy áo của mình không thả, đôi mắt lại đầy cố chấp.

Tần Thanh La thấy vẻ mặt nó nghiêm túc thì không nhịn được phì cười một tiếng: “Được rồi, ta không nhìn, ta xoay người sang chỗ khác. Vậy đệ phải nghe lời, tự mình cởi qu@n áo và bước và trong thùng nước tắm. Nếu không, ta có thể sẽ tự mình ra tay đấy.”

Mắt thằng bé thoáng ửng hồng nhưng không dễ nhận ra, sau đó gật đầu thể hiện mình đồng ý. Nhưng trong nháy mắt khi Tần Thanh La xoay người, vẻ ửng hồng trên mặt nó đã hoàn toàn biết mất, thay vào đó vẫn là vẻ lạnh lùng.

Tần Thanh La không biết, trước đó cũng đã có mấy đại tiểu thư có tấm lòng lương thiện thấy nó đáng thương muốn cứu nó. Nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, vẫn không có địa vị gì trong xã hội nam quyền này. Cuối cùng, trưởng bối và đàn ông trong nhà vừa tức giận, bọn họ vẫn sẽ đuổi nó ra khỏi cửa.

Mỗi lần như vậy, sau khi nó bị đưa trả về thôn đó, cậu nó sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất để hành hạ nó. Người trong thôn sẽ nói, nhìn đi, đây là nhóc con hoang người Man tộc, hộ lớn người ta mua nó xong cũng phải trả về. Nghe nói nhóc con hoang Man tộc đi gây họa cho nhà người ta…

Nó đã phải nghe đủ các cách nói, cũng thấy đủ các những thiên kim tiểu thư tỏ ra mình lương thiện. Chỉ là người này có thể chống đỡ được bao lâu?

Tần Thanh La nghe phía sau vang lên tiếng nước. Lát sau cô mới xoay người lại, thấy thằng bé ngoan ngoãn ngồi ở trong thùng nước tắm. Cô không khỏi vui mừng, cầm lấy miếng vải trắng bên cạnh định lau người cho nó.

Chẳng qua là một đứa trẻ sáu tuổi mà thôi, trên người gần như đầy những vết thương mới cũ chồng lên nhau làm Tần Thanh La không khỏi nghĩ tới những tin tức xã hội từng xem trước đây. Rất nhiều đứa trẻ bị mẹ kế của mình đánh cho cả người đầy vết thương, thậm chí trực tiếp mất mạng.

“Ôi…” Tần Thanh La không nhịn được lại thở dài. Đứa trẻ này chẳng qua mới cao chưa đến thắt lưng cô, thật không hiểu những người kia làm sao có thể xuống tay như vậy được chứ.

Ánh mắt thằng bé nhìn mảnh vải trắng trên tay cô. Sau khi mảnh vải trắng chạm vào người nó đã bị những vết cáu bẩn nhuộm đen, nhưng cô vẫn cầm chắc, chẳng hề e ngại.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra với những thiên kim tiểu thư lương thiện trước đây. Tuy các nàng muốn giúp nó nhưng đều chỉ cho chút bạc hoặc bảo thủ hạ dẫn nó lén sống qua ngày ở trong nhà, còn chưa từng có một người nào trực tiếp ôm nó, tự mình tắm rửa cho nó.

“Đệ có tên không?” Tần Thanh La vắt miếng vải trắng, lại lau tóc cho nó.

Thằng bé lấy lại tinh thần, im lặng một lúc mới thốt ra hai từ: “Nhị Cẩu.”

“Chà…” Tần Thanh La giật mình khi đột nhiên nghe được hai từ này. Lúc lấy lại tinh thần, cô hơi buồn cười nhưng vừa định cười đã dừng lại. Đứa trẻ này bị tất cả mọi người ngược đãi như kẻ thù từ nhỏ, ngay cả một cái tên cũng kèm theo hứng thú sỉ nhục như vậy, cô thấy nghẹn lòng, đột nhiên không thấy buồn cười nữa.

Cô lau khô tóc cho thằng bé, thấy nước trong thùng tắm đã nguội lại vội vàng nói: “Mau đứng lên mặc quần áo đi, nước lạnh ngâm lâu dễ bị cảm đấy. À đúng rồi, nếu đệ bằng lòng thì ta đổi lại tên cho đệ, sau này đệ dùng tên mới, bắt đầu cuộc sống mới được không?”

Thằng bé kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí ngay cả khi cô kéo nó đứng lên thay quần áo cũng quên cả ngượng ngùng. Nó chỉ nhìn cô mà chẳng nói lời nào.

Tần Thanh La cầm quần áo bên cạnh, vội vàng mặc vào cho nó: “Đây là quần áo do quản sự của trạm dịch đưa tới, nghe nói là quần áo cũ do con hắn từng mặc qua trước đây. Đệ mặc tạm, chờ sau này tỷ tỷ ta phát đạt, có tiền, nhất định sẽ mua cho đệ thật nhiều quần áo mới, còn phải mua cho đệ thật nhiều, thật nhiều đồ chơi nữa!”

Cô vừa cười, vừa buộc thắt lưng cho nó. Nụ cười của cô quá rạng rỡ, trong giây lát, thằng bé cứ ngơ ngác nhìn, sau đó không thể không dời tầm mắt.

“Ta phải đặt cho đệ một cái tên thật hay mới được.” Tần Thanh La mặc quần áo cho nó xong lại kéo nó tới bên giường, để nó ngồi vững trên giường, cẩn thận khoác thêm áo ngủ bằng gấm, sau đó mới ngồi ở mép giường nghiêng đầu suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment